Hãy rung động chân thật, sống hết mình và hưởng hạnh phúc của sự sáng tạo.

Ngay bây giờ đây hãy trải nghiệm. Hãy rung động chân thật, sống hết mình và hưởng hạnh phúc của sự sáng tạo. 
Ha ha. . .ha. . .
Hoa mà không nở, lúa mà không có hạt, đàn mà không khảy, người mà không trải nghiệm thì sống làm gì chứ ?

-Thầy Ba Gàn –


Chớp thời cơ là điểm khởi đầu.

Chớp thời cơ là điểm khởi đầu. Nhưng kết thúc ở đâu là tùy bạn. 
Lẽ dĩ nhiên quá trình luôn có vui buồn, thành bại, vinh nhục, thắng thua. . .Người từng trải chỉ tạm kết thúc, chứ còn sống là còn tiếp tục. Không cái gì có thể bị dừng hoàn toàn nếu bạn không muốn.
Vậy hãy chọn điểm dừng câu chuyện ở thời điểm bạn hạnh phúc nhất.

-Thầy Ba Gàn-

CÓ MẶT CHO MÌNH

CÓ MẶT CHO MÌNH

Nếu ta sống không chánh niệm, nếu ta tự đánh mất ta trong quá khứ, trong vị lai, nếu ta để bị lôi kéo theo những tham ái, hờn giận và si mê trong hiện tại, ta sẽ không sống được những giây phút của đời ta một cách sâu sắc, ta sẽ không thật sự tiếp xúc được với những gì đang xảy ra trong hiện tại, và vì thế ta sống một cách hời hợt và nếp sống nội tâm của ta sẽ nghèo nàn.

Nghèo nàn, ta sẽ không đóng góp được gì đáng kể cho xã hội. Vì vậy, biết sống một mình không phải là chán đời và xa lánh con người. Một khi con người của ta nghèo nàn và hời hợt, thì những tiếp xúc của ta đối với con người và cuộc đời cũng là những tiếp xúc nghèo nàn và hời hợt – những tiếp xúc không đem lại niềm vui và lợi ích cho cả hai bên.

Có những hôm ta cảm thấy ta trống rỗng, mệt mỏi và thiếu an vui, ta không thật sự là ta một cách đầy đủ, những hôm ấy dù ta có cố gắng thì những tiếp xúc của ta với con người và với xã hội cũng không được thành công. Có khi càng cố gắng ta càng thất bại.

Những lúc ấy là lúc ta nên dừng sự tiếp xúc lại và trở về với bản thân, để sống một mình, để tiếp xúc với chính mình. Những cánh cửa mở ra với xã hội bên ngoài, ta nên đóng lại. Ta trở về với ta, nắm lấy hơi thở, thực tập tiếp xúc với những gì đang xảy ra trong ta và xung quanh ta. Quán chiếu những hiện tượng ấy, nhận diện chúng, làm quen với chúng và mỉm cười với chúng. Ta hãy thực tập thiền hành, thiền toạ, giặt áo, lau sàn nhà, pha trà và chùi cầu tiêu trong chánh niệm. Ta sẽ khôi phục lại được sự giàu có của ta – như người lái xe đổ đầy xăng và nhớt cho chiếc xe của ông ta.

Bụt là người sống tỉnh thức. Nhờ luôn an trú trong hiện tại một cách vững chãi và thảnh thơi nên Bụt luôn luôn giàu có trong nội tâm, giàu có về tự do, về niềm vui, về sự hiểu biết và tình thương.

Sống trong chánh niệm, ta có thể nhìn và khám phá được một cách sâu sắc con người đang ngồi đối diện và ta có thể giúp đỡ người ấy một cách có hiệu lực hơn. Nhờ có ta mà người ấy có cơ hội vượt thoát tình trạng ốm yếu của họ.
– Thích Nhất Hạnh –

BẠN BIẾT THỰC TẬP TIN YÊU CHÍNH MÌNH CHƯA?

BẠN BIẾT THỰC TẬP TIN YÊU CHÍNH MÌNH CHƯA?

Đã có bao giờ mà bạn gởi lòng biết ơn của bạn đến hình hài mà tổ tiên, ông bà, bố mẹ bạn đã trao truyền chưa? Có được thân thể này là quý lắm, có đôi mắt để ngắm trời xanh, mây trắng và thấy được nhiều điều mà thiên nhiên và cuộc sống ban tặng; bạn có hai chân khỏe mạnh, hai bàn tay đầy đủ để viết bài, làm mọi thứ mà bạn thích, có đôi tai để nghe và hiểu, có óc thông minh…. tất cả đều là những món quà vô giá.

Có thể bạn đã quên đi những may mắn mà bạn đang có, trở về với giây phút hiện tại, thở những hơi thở bình an thì bạn sẽ thấy mình hạnh phúc hơn nhiều người. Có những người khiếm khuyết, họ mong muốn có được một thân thể khỏe mạnh và đầy đủ các giác quan như bạn mà đâu có được. Chỉ tại bạn luôn nghĩ là bạn chưa tốt, hình thức không đẹp, không thông minh, lanh lợi nên không ai thương. Nếu bạn nghĩ như vậy thì bạn đã đánh mất nhiều thứ trong hiện tại mà lý ra là bạn được hưởng.

Nếu bạn không thích ăn diện, không thích trang điểm, và không coi trọng đến những hình thức bên ngoài thì bạn đừng cố gắng thay đổi, nếu bạn thay đổi mà không có hạnh phúc thì một thời gian sau bạn sẽ chán. Thay vào đó, bạn có thể phát huy những mặt tích cực bên trong bạn, những đức tính tốt mà bạn cứ giấu nó thì làm sao người khác thấy được.

Bạn phải cho mọi người thấy là mình có những điểm rất dễ thương như bạn biết cách sống hài hòa, có hiếu với bố mẹ, có tình thương, có lý tưởng, sống thật với chính mình,… những điều đó là những thứ quý giá mà không phải ai cũng có được.

Cái đẹp ở đây không phải là về hình tướng mà là cách mình sống, chất liệu hiểu biết, thương yêu ở bên trong lòng mình, những lời nói nhỏ nhẹ, dễ nghe, cái chấp nhận và bao dung của mình mỗi khi được tưới tẩm thì nó sẽ biểu hiện, nó sẽ cảm hóa và gây ấn tượng cho mọi người mỗi khi họ gần mình.

Hy vọng bạn tìm thấy được những mặt tích cực bên trong mình và làm lớn mạnh nó mỗi ngày. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bạn hãy để ra 10-15 phút để ngồi thật yên để thấy được chính mình. Trở về với chính bạn, thở những hơi thở bình an bạn sẽ có nhiều cơ hội để khôi phục lại niềm tin ở chính bạn.
|Sư cô Tuấn Nghiêm – Làng Mai|

MÌNH ĐÃ Ở NHÀ HAY ĐANG Ở ĐÂU

MÌNH ĐÃ Ở NHÀ HAY ĐANG Ở ĐÂU

Tối qua mình đi ngủ lúc 7pm, bây giờ đã 12am. Sau chuyến bay và di chuyển dài dằng dặc dài gần 18 tiếng, ngủ mê mệt suốt 12 tiếng, mình đã lại ngồi đây uống cà phê, không ăn sáng. Căn nhà mình chỉ có tiếng quạt máy áp đảo mọi tâm tư rối bời. Bầu trời Hà Nội trắng nhờ một màu nhợt nhạt.

Phải bắt đầu từ đâu để nói về những ngày qua? Từ tâm trạng hỗn độn cá nhân của mình hay từ niềm vui loang hết cả ra, lây nhiễm cho nhau từ mọi người – những người đã quá sớm và vội vã trở thành thân thương của mình trong giấc mơ chủ quan tha thiết?

Từ họ đi vậy. Họ là ai? Là những vị khách du lịch tìm các tour tá túc, là fan của chị Nga hay là người mến mộ mình? Trước khi ở kia, liệu họ có phải là những người kiềm nén mộng mơ hay bộc phát mơ mộng theo cơn? Câu hỏi này chỉ mỗi họ mới phần nào trả lời được, mình không thể.

Chuyến đi này, mình đi khác lịch trình của họ. Vì dù rằng mình và Tú cùng tạo nên Dreamers Concert, nhưng dường như chưa bao giờ chúng mình được phép mơ trong chuỗi mơ mộng suốt 5 năm qua.

Khi họ đi chơi, bọn mình shooting. Khi họ ở trong những Lodge sang trọng như trong truyện cổ tích, bọn mình ở trong khu ổ chuột để cho thực tại cay đắng của người khác và sự sự sung túc cá nhân đan xen vào nhau, tạo ra các loại cảm giác hỗn độn chưa bao giờ có kết luận. Khi tất cả chúng mình, có cả họ ở cùng một nơi tươi đẹp, xanh mát với ngựa vằn, hươu nai vây quanh; mình đã muốn có một đêm ngồi quanh đống lửa cùng họ, chỉ ngồi như vậy, vì mình cũng muốn được mơ mộng trong một vài khoảnh khắc. Và đó là khi sự kết nối bé tí bắt đầu xuất hiện, nhưng chỉ được một lúc ngắn ngủi thôi thì mình phải về ngủ để mai shooting sớm.

Khi họ đi chứng kiến động vật hoang dã sống trong tự nhiên đủ các loài từ Sư tử, báo, linh dương, bò, lợn, hươu cao cổ…., cảnh săn mồi, cảnh rượt đuổi, cảnh ung dung; mình nằm ngủ ở Lodge để lấy sức cho hoàng hôn Concert.

Khi họ nắm tay nhau đi dạo giữa rừng hay chạy bộ trong sương, mình đã sẵn sàng để quay film. Dường như, thời gian của mình không dành cho riêng mình nữa. Nó đã bị nô lệ của các kế hoạch và công việc áp đảo, tiết kiệm từng phút giây một. Mình đã ở Hồ Naivasha trong buổi sớm đó, chợt tỉnh mộng nhận ra: mình không dám bước qua ranh giới của sự làm liều bộc phát. Mình là ai trong chuỗi “Những kẻ mộng mơ”? Mình có thực sự biết cách mơ mộng hay chỉ là một kẻ nghiện công việc và đam mê kết quả? Và dường như công việc của mình được liệt vào dạng công việc mơ mộng.

Khi các bạn nhìn về mình, có lẽ các bạn nghĩ: đời sống của Lý thật mơ mộng. Có vẻ đúng, vì sự thực tế nó không nằm ở văn phòng hay đồng phục cơ quan. Chuyến đi lần này, mình đã có lúc bước qua giới hạn, vì mình bắt đầu muốn mơ mộng khi nhận ra sự gắn kết manh nha vô hình của sự tử tế chia sẻ, của những tràng cười vô tư, hay ánh mắt lấp lánh trong ánh chiều hoàng hôn. Trong phút chốc, mình đã muốn Dreamers đừng dừng lại, vì mải cho tới lần này, mình cũng mơ ước được trở thành một Dreamer.

Kết thúc 5 năm Dreamers Concert, kết thúc một kế hoạch, và chuẩn bị cho một kế hoạch 5 năm tiếp theo. Chuyến đi mơ mộng cuối cùng này để lại trong mình một sự hỗn độn và day dứt kỳ quặc. Thực tế “mình thường không nghĩ gì về concert mình đã làm chỉ sau vài tiếng đồng hồ sau khi nó kết thúc” đã không diễn ra lần này.

Sáng nay, khi thức giấc, mình đã không biết liệu mình đang ở nhà rồi hay lơ lửng nơi đâu. Và liệu chúng ta sẽ mãi dừng lại ở mối quan hệ: khách hàng và ban tổ chức? Hay như trong giấc mơ chủ quan tha thiết của mình: chúng ta dành một chút xíu tình cảm cho nhau, ở nơi đó mình không phải là Lê Cát Trọng Lý.

Dreamers Concert đã kết thúc. Tuý Luý đã dừng lại.

?

Cám ơn Tú – người đã không mơ cùng mình suốt thời gian qua để mà tạo nên mơ mộng cho mọi người. Cám ơn Nga – người đã mơ một cách bạo liệt phi thường làm cho DC sắp trở thành huyền thoại trong lòng những kẻ đã bị nhúng vào nó về khoảng ăn chơi và phá bỏ các giới hạn.  Thương 2 người – chưa bao giờ xem mình là LCTL, mà chỉ là con Ný.

Love,
L.

Hanoi, Vietnam 1/9/2019.

———-
Ảnh: chiều hôm đó khi trời suýt mưa, gió thổi lớn rồi lại nắng hé xuyên qua mây.

MÌNH CÓ THỰC SỰ ĐANG SỐNG?

MÌNH CÓ THỰC SỰ ĐANG SỐNG?

Ngày thứ 3 của Dreamers quốc tế cuối cùng. Mình lại trên máy bay từ Port Louis sang Nairobi, chuyến bay dài 4 tiếng. Hôm qua không thể viết lách gì vì phải đi quay suốt 1 ngày dài ở các cánh đồng mía, chợ địa phương và những con đường. Vui, thấy thương đội làm phim. Cái nghề quá sức vất vả!

Mình được bọc trong sự dễ chịu thoải mái từ chỗ ở đến thức ăn, bằng hữu tốt đẹp và người phục vụ bao quanh. Thi thoảng, một vài ánh mắt khắc khổ xẹt qua khung cửa kính mình ngồi trong oto, sự nghi ngại về bản chất đời sống lại dấy lên. Quá nhiều phát biểu một cách triết học cho đến vẻ ngoài kinh nghiệm trải dài trên các trang sách, dường như mình vẫn còn quá khờ khạo về ý niệm “Sống” dù cho có ngốn vài vạn trang sách hay các chuyến đi tiếp nối trong thập kỉ qua.

Cứ có thứ gì đó cách ngăn mình với “sống”, dù cho mình cố hết sức để sống một cách cho ra hồn nhất trong khả năng hạn hẹp này. Có lúc mình nghĩ là mình biết nguyên nhân của sự chia cách đó: sự ngu dốt rời khỏi hiện tại. Vậy thì trở lại khái niệm cơ bản: hiện tại là gì? Hiện tại là gì khi mà vừa khởi lên suy nghĩ đó thì nó đã trôi qua mất tiêu.

Có người nói được hạnh phúc là đang sống, có người thì bảo đau khổ khiến họ nhận ra họ đang sống, có người thì bận rộn đi tìm ý nghĩa của đời sống đến mức quên sống, có người thì mải xác quyết mình đã biết ý nghĩa của đời sống rồi nên bận đóng khung liên tục một thứ không ngừng chuyển động.. Cũng giống như tình yêu, mình vẫn mải loay hoay đi định nghĩa với đủ mọi loại trường phái giải thích từ hoá sinh đến tâm linh, hì hục với đủ mọi loại cách để sống sao cho ra sống mà không hoài phí. Sự loay hoay này khiến mình không ngừng đặt câu hỏi và không ngừng ngu được.

————

Những cây mía cao quá thân mình 2 lần cúi rạp nghiêng nghiêng theo chiều gió. Từng cánh đồng mía dài hun hút, rộng lớn hàng cây số lấp lánh bông trắng dưới ánh nắng chiều như có ai tráng một lớp bạc mỏng lên mái tóc xanh thẫm khổng lồ ấy. Đến tiếng gió reo xuyên những cái thân cao nghêù khẳng hiu kia cũng kì lạ và nói giọng khác hẳn với giọng gió reo xuyên thông, xuyên tre, hay xuyên bờ cát. Mauritius hiện lên rõ ràng hơn khi mình rời resort – nơi trú ẩn bị tốt quá mức cần của mình.

Những người buôn bán ở chợ địa phương, họ rất hiền, mắt buồn và ít cười. Mình nhận ra sự quen thuộc phần nào trong ánh mắt này: sự cam chịu. Họ rao liên tục để mời người mua nhưng có vẻ không quan tâm lắm đến việc khách có thèm mua không, như thể đây là một phần công việc đã thành thói quen. Đàn ông buôn bán ở chợ rất nhiều. Tay bốc hàng, chân di chuyển, miệng vẫn rao và ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Sự hiền lành toát lên ở toàn thân họ. Bọn mình đã ở trong chợ ấy gần 2 tiếng quay phim mà không một ai than phiền hay đánh đuổi, kể cả khi mình đứng ngay giữa lối đi, đứng bất động nhìn máy quay trong nhiều phút liên tục. Dù có đứng ngay trước hàng nhà họ, không mua gì cũng không bị mắng chửi hay đốt vía.

Mình chỉ ở đây đúng một ngày. Sượt qua và chủ yếu là làm việc cho mục đích riêng của cá nhân. Mình tự hỏi: vậy mình có thực sự sống ở Port Louis ngày hôm đó không? Mình không trả lời nổi. Có, mình có sống trong kế hoạch làm việc của mình ở Mauritius, có thể. Nhưng mình có vẻ như chưa thực sự sống ở Port Louis, mình vẫn mãi mãi là một du khách xẹt ngang qua những ánh mắt buồn với sự hiểu biết nửa vời rồi sẽ sớm hình thành định kiến kiến thức trong trí nhớ mập mờ không đáng tin.

Mình sợ cái ngày già kéo đến, mình sẽ kể lại những câu chuyện xưa cũ với những chuyến đi bằng một đống cái nhìn thiên kiến ẩm ương, và nhận ra để sống thực sự trong phút giây hiện tại ở một nơi chốn cụ thể là khó có đến thế nào. Và dù có đi khắp thế gian này, mình vẫn mãi băn khoăn về sự sống đang diễn ra trên chính mình, ngay lúc này.

Làm sao để đời sống chạm vào mình? Hay là làm sao để nhúng mình vào sự sống?

22/8/2019
ở giữa Mauritius & Kenya khi bay qua đại đương
Last Dreamers

L.

———–
Ảnh: Tú chụp Lý & Nghệ sỹ Bui Cong Khanh trong chợ địa phương tại Port Louis.

*Nghệ sỹ Bùi Công Khánh là một nghệ sỹ đương đại quốc tế uy tín với các triển lãm tác phẩm riêng của cá nhân ở khắp nơi trên thế giới từ Anh, Pháp, Mỹ, Isarel, Hongkong, Đài Loan, v.v…

Trong Dreames Concert 6, anh tham gia với tư cách hoạ sỹ vẽ ký hoạ và thành viên của nhóm film tài liệu.

Hãy sống với cuộc đời tốt nhất mà mình có thể.

Hãy sống với cuộc đời tốt nhất mà mình có thể. Cười đùa chế nhạo những gì mình còn khiếm khuyết. Nâng cấp về chuyên môn. Điều chỉnh cách làm việc. Nghệ thuật hóa công việc của mình. Làm việc hết mình để đạt kết quả tốt hơn trước.
Sau đấy thì cảm ơn Trời Phật đã gia hộ độ trì mình thành công.

-Thầy Ba Gàn –