MÌNH CÓ THỰC SỰ ĐANG SỐNG?

MÌNH CÓ THỰC SỰ ĐANG SỐNG?

Ngày thứ 3 của Dreamers quốc tế cuối cùng. Mình lại trên máy bay từ Port Louis sang Nairobi, chuyến bay dài 4 tiếng. Hôm qua không thể viết lách gì vì phải đi quay suốt 1 ngày dài ở các cánh đồng mía, chợ địa phương và những con đường. Vui, thấy thương đội làm phim. Cái nghề quá sức vất vả!

Mình được bọc trong sự dễ chịu thoải mái từ chỗ ở đến thức ăn, bằng hữu tốt đẹp và người phục vụ bao quanh. Thi thoảng, một vài ánh mắt khắc khổ xẹt qua khung cửa kính mình ngồi trong oto, sự nghi ngại về bản chất đời sống lại dấy lên. Quá nhiều phát biểu một cách triết học cho đến vẻ ngoài kinh nghiệm trải dài trên các trang sách, dường như mình vẫn còn quá khờ khạo về ý niệm “Sống” dù cho có ngốn vài vạn trang sách hay các chuyến đi tiếp nối trong thập kỉ qua.

Cứ có thứ gì đó cách ngăn mình với “sống”, dù cho mình cố hết sức để sống một cách cho ra hồn nhất trong khả năng hạn hẹp này. Có lúc mình nghĩ là mình biết nguyên nhân của sự chia cách đó: sự ngu dốt rời khỏi hiện tại. Vậy thì trở lại khái niệm cơ bản: hiện tại là gì? Hiện tại là gì khi mà vừa khởi lên suy nghĩ đó thì nó đã trôi qua mất tiêu.

Có người nói được hạnh phúc là đang sống, có người thì bảo đau khổ khiến họ nhận ra họ đang sống, có người thì bận rộn đi tìm ý nghĩa của đời sống đến mức quên sống, có người thì mải xác quyết mình đã biết ý nghĩa của đời sống rồi nên bận đóng khung liên tục một thứ không ngừng chuyển động.. Cũng giống như tình yêu, mình vẫn mải loay hoay đi định nghĩa với đủ mọi loại trường phái giải thích từ hoá sinh đến tâm linh, hì hục với đủ mọi loại cách để sống sao cho ra sống mà không hoài phí. Sự loay hoay này khiến mình không ngừng đặt câu hỏi và không ngừng ngu được.

————

Những cây mía cao quá thân mình 2 lần cúi rạp nghiêng nghiêng theo chiều gió. Từng cánh đồng mía dài hun hút, rộng lớn hàng cây số lấp lánh bông trắng dưới ánh nắng chiều như có ai tráng một lớp bạc mỏng lên mái tóc xanh thẫm khổng lồ ấy. Đến tiếng gió reo xuyên những cái thân cao nghêù khẳng hiu kia cũng kì lạ và nói giọng khác hẳn với giọng gió reo xuyên thông, xuyên tre, hay xuyên bờ cát. Mauritius hiện lên rõ ràng hơn khi mình rời resort – nơi trú ẩn bị tốt quá mức cần của mình.

Những người buôn bán ở chợ địa phương, họ rất hiền, mắt buồn và ít cười. Mình nhận ra sự quen thuộc phần nào trong ánh mắt này: sự cam chịu. Họ rao liên tục để mời người mua nhưng có vẻ không quan tâm lắm đến việc khách có thèm mua không, như thể đây là một phần công việc đã thành thói quen. Đàn ông buôn bán ở chợ rất nhiều. Tay bốc hàng, chân di chuyển, miệng vẫn rao và ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Sự hiền lành toát lên ở toàn thân họ. Bọn mình đã ở trong chợ ấy gần 2 tiếng quay phim mà không một ai than phiền hay đánh đuổi, kể cả khi mình đứng ngay giữa lối đi, đứng bất động nhìn máy quay trong nhiều phút liên tục. Dù có đứng ngay trước hàng nhà họ, không mua gì cũng không bị mắng chửi hay đốt vía.

Mình chỉ ở đây đúng một ngày. Sượt qua và chủ yếu là làm việc cho mục đích riêng của cá nhân. Mình tự hỏi: vậy mình có thực sự sống ở Port Louis ngày hôm đó không? Mình không trả lời nổi. Có, mình có sống trong kế hoạch làm việc của mình ở Mauritius, có thể. Nhưng mình có vẻ như chưa thực sự sống ở Port Louis, mình vẫn mãi mãi là một du khách xẹt ngang qua những ánh mắt buồn với sự hiểu biết nửa vời rồi sẽ sớm hình thành định kiến kiến thức trong trí nhớ mập mờ không đáng tin.

Mình sợ cái ngày già kéo đến, mình sẽ kể lại những câu chuyện xưa cũ với những chuyến đi bằng một đống cái nhìn thiên kiến ẩm ương, và nhận ra để sống thực sự trong phút giây hiện tại ở một nơi chốn cụ thể là khó có đến thế nào. Và dù có đi khắp thế gian này, mình vẫn mãi băn khoăn về sự sống đang diễn ra trên chính mình, ngay lúc này.

Làm sao để đời sống chạm vào mình? Hay là làm sao để nhúng mình vào sự sống?

22/8/2019
ở giữa Mauritius & Kenya khi bay qua đại đương
Last Dreamers

L.

———–
Ảnh: Tú chụp Lý & Nghệ sỹ Bui Cong Khanh trong chợ địa phương tại Port Louis.

*Nghệ sỹ Bùi Công Khánh là một nghệ sỹ đương đại quốc tế uy tín với các triển lãm tác phẩm riêng của cá nhân ở khắp nơi trên thế giới từ Anh, Pháp, Mỹ, Isarel, Hongkong, Đài Loan, v.v…

Trong Dreames Concert 6, anh tham gia với tư cách hoạ sỹ vẽ ký hoạ và thành viên của nhóm film tài liệu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *