CÂU CHUYỆN CUỐI NĂM

Chiều hôm qua, tranh thủ bà ngoại đón 2 con về quê ăn tết sớm, nên có thời gian ngồi café với cậu em thân thiết.
Mọi năm 2 anh em hay ngồi quán nhậu nào đó, làm vài quại xong rồi mới tâm sự. Nhiều lúc nghĩ lại tại sao ngày xưa mình buồn cười thế nhỉ, cứ phải ngồi nhậu thì mới có câu chuyện để nói …

Dựng xe xuống, như thường lệ bắt tay nhau một cái thật chặt, hỏi thăm chuyện công việc năm nay thế nào ? lương thưởng ra sao?

Mà buồn cười thật, chắc phải trên 90% người Việt mình cuối năm gặp nhau toàn hỏi chuyện lương thưởng, công việc … rồi sau đó mới là chuyện gia đình, sức khỏe ?

Bạn ấy nói công việc cũng ổn , thưởng tết cũng ổn anh à.
Mình hỏi thật không ? nếu ổn sao mặt chú có vẻ tâm tư thế ?
Ổn là bao nhiêu ? có được … từng đây không ?

Nó bảo gần được như thế.
Ồ vậy tốt quá rồi, chúc mừng em, thế việc đếch gì mà trông tâm tư thế ?

À, cách đây 2,3 tuần em phải đi viện , vợ em phải xin nghỉ việc để chăm em. Nhà chỉ có 2 vợ chồng, không có người giúp lên cũng kẹt anh à. 1 cháu phải gửi hàng xóm tối về mẹ đón, 1 cháu thì phải nhờ gửi cô giáo trông…cũng may mình gặp nhiều người tốt lên mọi việc cũng đỡ.

Nhưng xót nhất là cái cảnh, tối nằm viện , con thì gọi điện vào bảo : “ bố ơi, bố nhanh khỏe về chơi với con đi, con nhớ bố “
Câu nói này thực sự chạm đến cảm xúc của mình, vì mình cũng đã được “ Tận hưởng “ giai đoạn như thế.

Rồi cậu ấy bảo, cơ quan vợ em có vẻ gây khó dễ cho vợ em khi bạn ấy nghỉ nhiều để chăm em.

Em xót lắm, khi mình là trụ cột kinh tế của gia đình mình nằm viện 1 tuần mà mọi thứ xáo trộn hết cả lên …

Em bảo vợ em xin nghỉ việc, ở nhà chăm con giai đoạn này đã, rồi ra tết tính tiếp.

Uh, thôi mọi thứ cũng đã qua rồi, ai cũng có những giai đoạn như vậy mà. Anh đã từng trải qua những cảm xúc, và hoàn cảnh éo le hơn em chút nên anh rất đồng cảm.
Vui lên đi, việc qua rồi mà.

À bác ơi, bác còn làm bảo hiểm không ? sau khi em nằm viện về, em mới tìm hiểu về bảo hiểm, và nhớ về những lời bác nói với em trước đây.
Anh có, ngoài việc IT ra, anh vẫn làm bảo hiểm.
Sao ? hôm nay cởi mở thế ?
Anh tưởng chú nghĩ mình khỏe, chả bao giờ cần dùng đến ?

À, trước khác , giờ khác anh ạ.

Có vấp rồi mới thấu, việc nằm viện kia của em chỉ là bệnh nhẹ mà đã như thế, nếu nhỡ may có việc gì nặng hơn thì sao ? Khi nằm viện em mới thấy sợ.

Anh thiết kế giúp em một gói 25tr cho 3 mẹ con nó trước nhé, sau này em có điều kiện em mua cho em sau ạ.

Khoan đã, việc bảo hiểm để ra tết. Cả năm anh em mình gặp nhau được 1,2 lần nói chuyện cuộc sống, gia đình đi em, vì hình như công việc của em đang ổn, nên chuyện đó cũng gác sang một bên nhé.

Anh nhìn thấy trong ánh mắt em, còn điều gì đó nữa mà chưa nói ra.

À,thì còn chuyện sắp xếp thời gian chơi với các con, và cách chơi với nó ấy mà. Nhiều lúc em cứ viện cớ mình bận, nên vô tâm với chúng nó quá.
Kể cụ thể anh nghe xem nào …

Rồi mình nói với cậu ấy , nghe kỹ nè :
Cái lúc em đang nằm viện, khi mà con em nhớ bố, muốn bố về nhà để chơi với nó ,cảm xúc của em thế nào ?
Hãy nhớ về cảm xúc lúc đó, thì em sẽ biết cách chơi với con mình.

Em không cần phải thường xuyên giành thời gian chơi với con, hay em cũng chẳng cần phải đặt lịch là chơi với nó trong bao lâu đâu, vấn đề đó là cách sắp xếp thời gian và cảm xúc thôi. Còn cái việc em đang tự cho là mình bận ấy , chả thấm tháp gì so với người khác đâu, ít ra là so với anh.

Câu chuyện … cứ thế …
Rồi mình cũng vô tình gỡ rối thêm cho bạn ấy một vài vấn đề khác.
Bạn ấy cảm ơn mình, và mình nhận lời cảm ơn đó!

P/s:
Thẳng thắn ra mà nói, Thường thì chúng ta chẳng giúp được gì cho nhau về mặt vật chất nhiều đâu, kể cả anh em ruột thịt , vì phần lớn chúng ta đều đang loay hoay với chính cuộc sống mưu sinh của gia đình mình rồi.

Vậy thì giúp nhau tìm được một niềm vui nào đó, một hướng đi nào đó, một cách tiếp cận vấn đề nào đó thông mình hơn, hiệu quả hơn … có lẽ là việc chúng ta nên làm liên tục nhỉ ?