MÌNH CÓ THỰC SỰ ĐANG SỐNG?

MÌNH CÓ THỰC SỰ ĐANG SỐNG?

Ngày thứ 3 của Dreamers quốc tế cuối cùng. Mình lại trên máy bay từ Port Louis sang Nairobi, chuyến bay dài 4 tiếng. Hôm qua không thể viết lách gì vì phải đi quay suốt 1 ngày dài ở các cánh đồng mía, chợ địa phương và những con đường. Vui, thấy thương đội làm phim. Cái nghề quá sức vất vả!

Mình được bọc trong sự dễ chịu thoải mái từ chỗ ở đến thức ăn, bằng hữu tốt đẹp và người phục vụ bao quanh. Thi thoảng, một vài ánh mắt khắc khổ xẹt qua khung cửa kính mình ngồi trong oto, sự nghi ngại về bản chất đời sống lại dấy lên. Quá nhiều phát biểu một cách triết học cho đến vẻ ngoài kinh nghiệm trải dài trên các trang sách, dường như mình vẫn còn quá khờ khạo về ý niệm “Sống” dù cho có ngốn vài vạn trang sách hay các chuyến đi tiếp nối trong thập kỉ qua.

Cứ có thứ gì đó cách ngăn mình với “sống”, dù cho mình cố hết sức để sống một cách cho ra hồn nhất trong khả năng hạn hẹp này. Có lúc mình nghĩ là mình biết nguyên nhân của sự chia cách đó: sự ngu dốt rời khỏi hiện tại. Vậy thì trở lại khái niệm cơ bản: hiện tại là gì? Hiện tại là gì khi mà vừa khởi lên suy nghĩ đó thì nó đã trôi qua mất tiêu.

Có người nói được hạnh phúc là đang sống, có người thì bảo đau khổ khiến họ nhận ra họ đang sống, có người thì bận rộn đi tìm ý nghĩa của đời sống đến mức quên sống, có người thì mải xác quyết mình đã biết ý nghĩa của đời sống rồi nên bận đóng khung liên tục một thứ không ngừng chuyển động.. Cũng giống như tình yêu, mình vẫn mải loay hoay đi định nghĩa với đủ mọi loại trường phái giải thích từ hoá sinh đến tâm linh, hì hục với đủ mọi loại cách để sống sao cho ra sống mà không hoài phí. Sự loay hoay này khiến mình không ngừng đặt câu hỏi và không ngừng ngu được.

————

Những cây mía cao quá thân mình 2 lần cúi rạp nghiêng nghiêng theo chiều gió. Từng cánh đồng mía dài hun hút, rộng lớn hàng cây số lấp lánh bông trắng dưới ánh nắng chiều như có ai tráng một lớp bạc mỏng lên mái tóc xanh thẫm khổng lồ ấy. Đến tiếng gió reo xuyên những cái thân cao nghêù khẳng hiu kia cũng kì lạ và nói giọng khác hẳn với giọng gió reo xuyên thông, xuyên tre, hay xuyên bờ cát. Mauritius hiện lên rõ ràng hơn khi mình rời resort – nơi trú ẩn bị tốt quá mức cần của mình.

Những người buôn bán ở chợ địa phương, họ rất hiền, mắt buồn và ít cười. Mình nhận ra sự quen thuộc phần nào trong ánh mắt này: sự cam chịu. Họ rao liên tục để mời người mua nhưng có vẻ không quan tâm lắm đến việc khách có thèm mua không, như thể đây là một phần công việc đã thành thói quen. Đàn ông buôn bán ở chợ rất nhiều. Tay bốc hàng, chân di chuyển, miệng vẫn rao và ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Sự hiền lành toát lên ở toàn thân họ. Bọn mình đã ở trong chợ ấy gần 2 tiếng quay phim mà không một ai than phiền hay đánh đuổi, kể cả khi mình đứng ngay giữa lối đi, đứng bất động nhìn máy quay trong nhiều phút liên tục. Dù có đứng ngay trước hàng nhà họ, không mua gì cũng không bị mắng chửi hay đốt vía.

Mình chỉ ở đây đúng một ngày. Sượt qua và chủ yếu là làm việc cho mục đích riêng của cá nhân. Mình tự hỏi: vậy mình có thực sự sống ở Port Louis ngày hôm đó không? Mình không trả lời nổi. Có, mình có sống trong kế hoạch làm việc của mình ở Mauritius, có thể. Nhưng mình có vẻ như chưa thực sự sống ở Port Louis, mình vẫn mãi mãi là một du khách xẹt ngang qua những ánh mắt buồn với sự hiểu biết nửa vời rồi sẽ sớm hình thành định kiến kiến thức trong trí nhớ mập mờ không đáng tin.

Mình sợ cái ngày già kéo đến, mình sẽ kể lại những câu chuyện xưa cũ với những chuyến đi bằng một đống cái nhìn thiên kiến ẩm ương, và nhận ra để sống thực sự trong phút giây hiện tại ở một nơi chốn cụ thể là khó có đến thế nào. Và dù có đi khắp thế gian này, mình vẫn mãi băn khoăn về sự sống đang diễn ra trên chính mình, ngay lúc này.

Làm sao để đời sống chạm vào mình? Hay là làm sao để nhúng mình vào sự sống?

22/8/2019
ở giữa Mauritius & Kenya khi bay qua đại đương
Last Dreamers

L.

———–
Ảnh: Tú chụp Lý & Nghệ sỹ Bui Cong Khanh trong chợ địa phương tại Port Louis.

*Nghệ sỹ Bùi Công Khánh là một nghệ sỹ đương đại quốc tế uy tín với các triển lãm tác phẩm riêng của cá nhân ở khắp nơi trên thế giới từ Anh, Pháp, Mỹ, Isarel, Hongkong, Đài Loan, v.v…

Trong Dreames Concert 6, anh tham gia với tư cách hoạ sỹ vẽ ký hoạ và thành viên của nhóm film tài liệu.

Hãy sống với cuộc đời tốt nhất mà mình có thể.

Hãy sống với cuộc đời tốt nhất mà mình có thể. Cười đùa chế nhạo những gì mình còn khiếm khuyết. Nâng cấp về chuyên môn. Điều chỉnh cách làm việc. Nghệ thuật hóa công việc của mình. Làm việc hết mình để đạt kết quả tốt hơn trước.
Sau đấy thì cảm ơn Trời Phật đã gia hộ độ trì mình thành công.

-Thầy Ba Gàn –

Vị thầy thực sự là cái cốt lõi bên trong bản chất bạn.

Vị thầy thực sự là cái cốt lõi bên trong bản chất bạn.
Vị thầy bên ngoài chỉ làm nhiệm vụ giúp bạn phát hiện vị thầy bên trong của mình. Giúp bạn đồng bộ toàn diện với vị thầy bên trong ở thân, khẩu, ý, để thành trạng thái bồ đề tát đoả(bodhisattva). 
Đó là trạng thái sáng tạo vì thoát khỏi lối mòn của tâm trí. 
Đó là trạng thái thích ứng tình huống vì qua phản xạ và trực giác nên tức khắc tức thì không chần chừ do dự.

-Thầy Ba Gàn –

An Lạc

– An lạc, bạn có thể thuyết giảng về nó. Bạn có thể sửa điệu bộ và tướng đi đứng nằm ngồi. . .để thể hiện điều ấy. Nhưng tác dụng nhỏ và mệt mỏi. Bạn không cần làm thế.
– Hãy quay về chính mình, tịnh và yên lặng. Thời gian sau sẽ “an”. Tiếp tục một thời gian nữa sẽ “lạc”.
– Khi đã an lạc rồi không cần thể hiện an lạc. An lạc sẽ tự thể hiện qua lời nói, hành động và tướng trạng của bạn. Cho dù bạn ở bất kỳ đâu, bất cứ lúc nào và dù bạn đang làm bất cứ việc gì.
– Năng lượng an lạc từ bạn, tự nhiên sẽ lan tỏa ra chung quanh âm thầm trong yên lặng. Thế mà mọi người chung quanh đều tự nhiên cũng được như vậy.
– Trái lại, nếu bạn cố ý thể hiện an lạc với mọi người. Bạn sẽ mất an lạc và mọi người chung quanh cũng không cảm nhận được điều gì.

-Thầy Ba Gàn-

Người tức giận …

Một người tức giận là do không giải quyết được những đau buồn của mình. Họ là nạn nhân đầu tiên của sự đau buồn đó, còn bạn là người thứ hai. Hiểu được điều này, lòng tư bi sẽ nảy nở trong tim và sự tức giận sẽ tan biến. Đừng trừng phạt họ, thay vào đó, hãy nói gì đó, làm gì đó để vơi bớt nỗi đau buồn.

– Thích Nhất Hạnh –

Tôi đã phản đối mẹ vợ mình suốt hơn 2 năm !!!

Tôi đang là lập trình Viên của công ty VHEC ( Viet Nam Hightech Engineering Company ) một công ty chuyên về outsource với đối tác Nhật.

Trải qua 3 năm gắn bó với cty, cùng nhiều cung bậc cảm xúc, thì đến gìơ tôi thực sự happy với môi trường ở đây: Nơi có tầm nhìn, có khát vọng của bộ ekíp chèo lái công ty, dựa trên yếu tố cốt lõi là tạo lên sự HẠNH PHÚC cho anh em đồng nghiệp, có lúc tôi nghi ngờ về điều này , và trong 3 năm xác nhận , tôi đủ tự tin để khẳng định ” đây đang là môi trường làm việc happy nhất mà tôi đã được trải qua “
( cty hiện sắp triển khai một vài dự án mới, cần thêm nhiều nhân sự chất lượng, sẽ thật may mắn nếu bạn nào tò mò thì inbox cho tôi nhé )

Điều tiếp theo tôi định chia sẻ khác rất nhiều so với công việc chính mà tôi đang làm:

Cuộc sống của 2 vợ chồng tôi, tạm gọi là bình ổn với công việc và mức thu nhập của 2 vợ chồng. Vì vậy chúng tôi chọn cách sống an vui, chậm dãi, và giành nhiều thời gian cho vợ con, người thân, cũng như việc nâng niu cảm xúc của mình… có rất nhiều niềm vui chúng tôi cùng nhau tạo được.

Cho đến tháng 6.2019 khi vợ tôi có vấn đề về sức khỏe, cả gia đình nhỏ của tôi thực sự sốc … Tôi xin nghỉ phép 2 tuần để xem lại cách sống của mình, và những gì đang xảy ra xung quanh mình , và liên tục đặt câu hỏi. ” tại sao việc này lại xẩy đến với gđ mình, vì vợ tôi đã giành tất cả những năm tháng nhiệt huyết nhất để làm từ thiện, để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn “… 
Thời gian chờ đợi kết quả từ bệnh viện của vợ tôi thật là kinh khủng, tôi k biết dùng từ gì để diễn tả … và vc tôi cũng dấu ông bà nội ngoại 2 bên, dấu các em của mình.

Trong 2 tuần đó tôi đã giành hơn 1 tuần để học về Bảo hiểm nhân thọ, vì vợ tôi có mua một gói BHNT của AIA , tôi học với mục đích chính là đợi kết quả của bệnh viện xong để tôi làm thủ tục chi trả quyền lợi bảo hiểm.

Với tâm trạng tiếp cận BH như thế, tôi đã hỏi rất nhiều vấn đề cụ thể khi học ,và rồi nhận thức của tôi về BH đã thay đổi, đã bắt đầu khách quan hơn khi tôi hiểu rõ giá trị mà nó có thể mang lại cho người được bảo hiểm.

Khi học xong một khóa sơ cấp, trong tôi xuất hiện một cảm giác áy náy vô cùng, khi mà trong suốt 2 năm mẹ vợ tôi làm AIA tôi đã liên tục phản đối, thậm chí tỏ thái độ ghét ra mặt khi bà nói với tôi về AIA, rồi bỏ ngoài tai tất cả những lời đó… bà vẫn tiếp tục làm BH, và tôi càng áy náy hơn khi phần lớn tiền bà làm ra từ BH, bà đều mua cho chồng, cho con , cho cháu.
Tôi bắt đầu nghiêm túc xem lại tất cả những hệ quy chiếu về nhận thức của mình trong tất cả các vấn đề từ bài học về Bảo hiểm:
” Bài học về tầm nhìn từ một bà già đã về hưu dậy cho tôi “

Rồi tôi bắt đầu để ý đến cách làm, cách tư duy của mẹ tôi nhiều hơn ,và càng ngày tôi càng giật mình bởi những tố chất tuyệt vời từ bà , những thứ mà có học vài chục năm có khi cũng không hiểu được , đó là sự ” thuần khiết, và sự tử tế “

Tôi quyết định sẽ cùng làm bảo hiểm với mẹ, để bà đỡ vất vả , ít nhất là khoản đóng gần 200tr phí cho cả gia đình, và thứ 2 bà tạo cho bà cảm giác yên tâm khi có người đồng hành… còn nhiều yếu tố khác nữa.

Ngoài gìơ làm chính, tôi tận dụng thời gian buổi tối và cuối tuần để đi nói chuyện, chia sẻ về bảo hiểm, nhưng… tính tôi là vậy… tôi lại thấy hơi áy náy với công ty mình, vì dù sao đi chăng nữa đâu đó trong đầu tôi vẫn xuất hiện những dòng suy nghĩ về AIA trong lúc làm việc, đôi lúc tôi cảm thấy mình đang ăn cắp thời gian của công ty, thật tệ.

Hôm qua 1.9 tôi quyết định gặp giám đốc của mình để nói rõ, nói thẳng những điều tôi đang làm, đang nghĩ… thật bất ngờ khi anh ấy rất wellcom việc làm của tôi, và chỉ dặn ” đừng làm ảnh hưởng đến chất lượng công việc, còn những việc khác để làm cho cuộc sống tốt hơn thì anh wellcome không phải dè chừng gì cả “

Chính vì điều đó, hôm nay tôi mới lần đầu tiên mạnh dạn nói về bảo hiểm, cái nghề tay trái của tôi, cái nghề mà tuổi nghề rất ngắn vì thường người ta chỉ làm được 1 ,2 năm là bỏ. Cái nghề mà 20 công ty bảo hiểm nhân thọ hiện nay mới phục vụ được cho khoảng 8-10% dân số VN.

Cái nghề mà nhiều người hiểu không đúng cho là lừa đảo …
Nhưng với những gì mình đang trải qua, tôi tin rằng đây là một nghề rất nhân văn, và có giá trị rất lớn khi chẳng may người được bảo hiểm có vấn đề, cái nghề khuyến khích mọi người “ sống vui, sống khỏe , sống có ích “ để mà khi hợp đồng đáo hạn nếu không phát sinh “ sự kiện bảo hiểm “ thì được lĩnh một khoản tiền đủ lớn, để có kế hoạch chi tiêu cho con cái học hành, lập nghiệp …

Viết cũng đã quá dài rồi, cảm ơn ai đó đã đọc hết bài viết của tôi, và sẽ tuyệt vời hơn nữa nếu cho tôi một cuộc hẹn để tôi được nói về bảo hiểm nhân thọ, hoặc những vấn đề liên quan đến sức khỏe tinh thần.hi

P/s: Hãy cho tôi một cơ hội để được trao đổi về AIA, và bảo hiểm nhân thọ nhé !

Tôi đang cố gắng vì một cuộc sống tốt đẹp hơn, chất lượng hơn ,bằng cách tận dụng triệt để khoảng thời gian trống của mình để tạo lên một giá trị cụ thể nào đó…

và thật tuyệt vời hơn nữa nếu có ai đó muốn đồng hành đồng nghiệp với tôi trong lĩnh vực bảo hiểm , tất nhiên là làm parttime như cái cách tôi đang làm, hoặc làm fulltime đối với những bạn chưa tìm được một công việc happy.

Bạn có thể học cách kiểm soát thời gian, công việc, thậm chí là cảm xúc… nhưng thứ mà không ai có thể kiểm soát được đó là ” RỦI RO “

Hãy cho tôi 30p trong cái khoảng thời gian nào đó bạn rảnh để mình cùng trao đổi về điều đó được không ???